Tôi đi vào vùng trời thi ca của Lý
Thụy Ý, vùng trời chấp nhận khổ đau nhưng vẫn phủ
hồng cảnh đường trường gai góc:
“ Dường
đi không đầy hoa/Chỉ toàn gai chờ đợi/Ta hất đầu
bước tới/Gai rạp dưới bàn chân.
…Nhưng thua thắng
chi nhau/Ta ủ gai trong áo/Qua một đêm giông bão / Gai bỗng
nở thành hoa “
( Gai
).
Sở dĩ có được thái độ bao dung
đó vì Lý đã nhìn đời bằng con mắt hiền triết chấp
nhận cả hai chiều sự vật:
“ Trong tình yêu chất đắng cũng
rất cần
Ta chợt hiểu thiên đường là địa ngục
“( Những Bậc Thang Bước Hụt )
Một em bé mất cha, mất mẹ, sống
một mình trên vùng đất xưa là tuyến lửa. Nhưng kìa,
em vẫn luồn tay qua hàng rào kẽm gai…thì ra :
“ Thôi em
hiểu rồi
Tay bé cầm cành hoa nhỏ
Ô hay…tại sao
hoa vẫn có thể nở được
Trên vùng đất cằn khô
máu đỏThì ra…Trong
địa ngục có thiên đàng”(
Bé Và Cành Hoa )
“ Bây giờ
chấp nhận niềm đau
Xa nhau…để mãi còn nhau trong
đời
Em về xin góp nụ cười
Vòng tay ôm trọn bóng
người tình xa “
( Cho
Người Tình Xa )
Dưới vùng ánh
sáng nhân bản bao dung đó Lý đi sâu vào tinh lý chân
không của đạo Phật:
" Tồi ba
mươi lễ chùa
Hoa trắng hơn áo trắng
Thắp nén
hương giao thừa
Ý kim Cương vô tận “
Có những lúc
Lý đẩy tia nhìn đến tận cùng của tuyệt vọng :
" Ta nhớ
trăng cổ độ
Muốn về thăm Cô Tô
Tìm không ra Phạm
Lãi
Làm sao đến Ngũ Hồ “
Nhưng khách
quan chỉ là chất xúc tác cho chủ quan rỡ ràng tỏ lộ
:
" Ta quên
trăng cổ độ
Hết thèm nắng thủy tinh
Trong nhiệm
mầu có thật
Ta tìm ra chính mình “
(
Những Cơn Say Không Rượu )
Quả thật nếu
không có mình, vạn hữu có đó cũng bằng thừa mà
thôi.
Tôi không quên nhà thơ còn là một tiểu thuyết
gia nữa, bởi vậy để kết thúc xin được nhắc đến
nghệ thuật kể chuyện của Lý Thụy Ý trong một bài thơ
điển hình “ Bông Hồng
Mùa Xuân “ :
“ Bán tôi một
bông hồng đi,cô bé
Đóa nào tươi còn búp nụ mịn
màng”
Cô bé đã ngước nhìn
ông khác để rồi sau đó lựa cho ông ta một bông hồng”
vừa ý nghĩa vừa sang “ tượng trưng cho tình nồng thắm
vô bờ.
Khi ông khách
trả tiền “ cô bé “ đã không nhận, đúng với ý
hướng tâm tình lãng mạn của tuổi trẻ :
“
Một đóa hoa không bao nhiêu ông ạ
Rất mong ông làm
người đẹp vừa lòng”
Nhưng ông khách
đã cải chính :
“ Cô bé lầm
tôi không tặng người yêu
Thằng bạn thân tuần qua
vừa ngã gục
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu”
“ Cô bé “
vẫn cương quyết từ chối không nhận tiền :
“
Tôi cúi mặt : xin gửi người xấu số
Chuyện của ông
làm tôi bỗng nghẹn ngào”
Chàng trai quân
nhân đã nhận bông hồng và “ cô bé “ trông theo bóng
chàng trai khuất dần :
“ Khách
quay đi áo hoa rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn –
bóng chiều nghiêng
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu
thánh
Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên “
Rồi lòng xuân
vương vương, má cô bé thêm hồng:
“
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khác lạ
Mình nhớ
Người, Người có nhớ mình không ? “
Cho tới chiều
hăm chín nhìn phố phường tấp nập từng cặp đẹp bên
nhau, mắt “ cô bé “ bỗng bừng sáng, người khách lạ
hôm nào đã xuất hiện bất ngờ :
“ Tim đập
mạnh sau áo hàng lụa mỏng
Anh đến gần lời nói cũng
reo vui
-Sao cô bé, hàng hôm nay đắt chứ
Cô nhớ
tôi hay cô đã quên rồi ?!”
Chàng trai kể
là vừa hành quân về đã vội qua đây ngay, mua thêm bông
hồng để làm người đẹp vừa lòng.
Làm người
đẹp-của chàng-vừa lòng ! Làm sao mà lòng cô không thắt
lại vì khổ đau :
“ Tôi bỗng
nghe như tim mình thắt lại
Gượng tìm hoa rồi trao tận
tay người “
Cầm bông hồng
ánh mắt chàng trai bỗng dịu đi và-thật bất ngờ-trang
trọng tặng lại” cô bé “ ngày nào :
“ Một bông
hồng như hôm nào cô nói
…Là tượng trưng tình nồng
thắm vô bờ”
Và cô bé đã
:
“ Tôi run tay nhận hoa hồng
Người tặng
Sự thật rồi…mà cứ ngỡ đang mơ…”
Câu chuyện
tình dễ thương kết thúc bằng những vần thơ dễ thương
như vậy.
Và cũng như vậy tôi đã đi vào vùng trời
thơ của Lý Thụy Ý.
Doãn
Quốc Sỹ