Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải
Màu xanh xao trong
tiếng khóc ven rừng
Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi
Một vì sao bên
khóe miệng rưng rưng.
Tôi vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu đen
huyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn hun hút cho dài thêm Lịch Sử
Tôi vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ
Quên những
người xuôi ngược Thái Bình Dương
Người ở lại với bàn tay bạo chúa
Cọng
lau gầy trĩu nặng bóng tà dương.
Rồi trước mắt ngục tù thân bé bỏng
Ngón tay nào gõ nhịp xuống tường rêu
Rồi khép lại hàng mi về cõi mộng
Như sương mai như bóng chớp mây chiều.
Tuệ Sỹ