® Nguyễn Thị Hợp
|
nhẹ
nhàng hai tiếng “em đây”
lòng
anh trẻ lại như ngày xưa xa
xưa
con gái, nay đàn bà
nhưng
mà em vẫn chính là em thôi
lời
thỏ thẻ ấm cánh mô
từ
tim phổi đẩy dòng hơi dịu dàng
vịn
lời em, anh mơ màng
hôn
lên đôi mắt nai vàng dễ thương
đôi
mắt mở sẵn con đường
cho
hươu anh chạy bất thường theo em
đã
vào tới được trái tim
tội
nghiệp khoảng cách im lìm chắn ngang
tâm
sự suông vẫn man man
lấp
không kín nỗi nồng nàn cách xa
hẹn
rồi hẹn cho đến già
ngọn
đèn chung bóng khó mà thắp lên
Luân
Hoán