Thì cũng mang theo tiếng khóc đầu
Ra đời xương máu cũng như nhau
Trăm nghìn năm trước người đi trước
Cũng giống nghìn sau kẻ đến sau
Nhưng bỗng hoang mang đến sững sờ
Một lần nào đó ngỡ bâng quơ
Trong
đêm thăm thẳm nghe chồn dậy
Như một loài
chim một loại rong
Mang trên thân phận dấu phiêu bồng
Từ sơ sinh đã đi
tìm kiếm
Nhớ một phương trời một núi sông
Chưa thỏa bao giờ những cuộc
vui
Lẫn trong từng rãnh máu trong người
Vẫn nhen nhúm một quê hương cũ
Một điệu tình ca rất ngậm ngùi
Ôi rất lạ lùng ta biết đâu
Miền quê
hương đó ở nơi nào
Dấu chân bằn bặt thiên thu trước
Giờ đã nhạt nhòa
trong bể dâu
Ta vẫn miệt mài cơn sóng xô
Niềm phân vân chợt đến không
ngờ
Nghĩ thương bằng hữu đi ngơ ngác
Có mặt trong đời như cỏ khô.
Thiếu Khanh