Monday, November 28, 2011

LỆ KHÁNH * Đêm Không Ngủ



Cháu cũng biết chú bây giờ quên hết
Chuyện ngày xưa từ ước hẹn ban đầu
Chú trả về cho quá khứ dài sâu
Cháu tiếc nuối chuyện tình trong ngang trái


Nửa đêm qua, trở mình nghe tê tái
Chú đâu rồi ? Gió lạnh quá đi thôi
Cũng hình như có tiếng lá thông rơi
Ngoài sân vắng đọng màn sương lấp lánh

Trăng đã lặn, đêm tối về cô quạnh
Cháu cô đơn tình ái cũng cô đơn
Từ xa xôi, nằm úp mặt khóc buồn
Đêm trở giấc nên đêm dài rưng rức

Chú có nghe lòng cháu đang thổn thức ?
Chú có cười cháu si dại đam mê ?
Trong cô đơn, cháu vẫn nước mắt nhoè
Đêm thức giấc gối hồng hoen ướt lệ

Từ đó buồn, cháu buồn hơn như thế
Chú vô tình hay tàn nhẫn chú ơi
Gió rét ghê, cháu lạnh quá mất rồi
Chăn chiếu đó, mà sao vô dụng quá

Chú đừng giận, đừng hờn nhau chú nhá
Thơ dù điên, tình ý chẳng điên đâu
Tại cháu yêu quần áo chiến đẹp màu
Người nhạc sĩ có mắt buồn vạn thuở

Cháu đã lớn ,cháu không còn bé bỏng
Nên có quyền cháu viết chuyện yêu đương
Nhiều đam mê , nhiều khao khát trong hồn
Để duy nhất tặng người yêu ....của cháu


Lệ Khánh