Tuesday, July 3, 2012
Tuesday, February 21, 2012
TRẦN VĂN NAM * Thơ hai bên nói về cuộc tranh thủ Tây Nguyên
I./ Thơ Cao Hoành Nhân phía Việt Nam Cộng Hòa viết về trận Ashau
Thời Việt Nam Cộng Hòa, thơ cảm hứng về mặt trận Tây Nguyên không hiếm hoi, nhưng đa số đều mang chất biên tái: nhớ nhà, nhớ vợ con, hoặc một chút buồn cô đơn khi trấn thủ chốn biên thùy, hoặc đôi khi một chút ngao ngán chiến tranh. Thi nhân không phải như những nhà chiến lược để biết Tây Nguyên là bàn đạp tiến xuống đồng bằng, là xương sống vòng cung tỏa về duyên hải.
Monday, February 20, 2012
M.H HOÀI LINH PHƯƠNG * lời tiễn đưa buồn.
Và
tôi còn một khung trời
Và
tôi còn một bến đời quạnh hiu
Làm
thế nào để mãi mãi không mất nhau?
Hồn
tôi bỗng mênh mông bên ngoài khung cửa lớp
Mắt
người buồn như chiều nghe Serenate
Thôi
người về, ta không thể giữ lại đời nhau
Tôi
nghẹn im lời, trời tháng bảy mưa mau
Giờ
học cuối cho người về phương đó
Friday, February 17, 2012
HỒ TRƯỜNG AN * Màu Tím Mồng Tơi
tranh Đằng Giao |
Trên
đất Pháp, tôi đã từng ăn canh rau mồng-tơi xanh nấu
với tôm he . Đôi khi lười biếng, tôi đi ăn self-service,
món légume ăn kèm với thịt vẫn là rau mồng tơi xanh
nghiền trộn bơ lạt và kem tươi . Khó mà tìm được
mồng tươi tím. Mồng tơi xanh to lá hơn, cọng bụ bẫm
hơn, nấu canh tôm he cũng ngọt không kém mồng tơi tím.
Vậy mà trong tâm hồn tôi, lá mồng tơi tím đã mọc rễ
từ lâu lắm rồi, trải qua bao khúc quanh éo le của lịch
sử và đã tỏa một màu tím thật lãng mạn và thật thi
vị trong suốt thời thơ ấu của tôi.
KINH DƯƠNG VƯƠNG * Bài Ca Của Tuyết Băng
1.
Ngài đã sinh ra tôi giá buốt, hơn hết những tấm lòng bội bạc chốn trần thế. Ngài đã phán bảo tôi: "Hãy sinh sản và giữ quả tim băng giá để đón chờ…".
Tiền thân tôi không là tuyết băng. Tôi là nước trong mát
dịu dàng. Nhưng sau lời phán của Ngài toàn thân tôi bắt đầu lạnh giá. Máu đang
luân chuyển trong các mạch bỗng dừng lại. Búng máu từ buồng tim sắp sửa được đưa
đi vội đứng sửng. Ở ngưỡng cửa trái tim, thân thể tôi trở nên trắng muốt, lạnh
lẽo vô ngần. Hơi lạnh từ thân thể tôi toát ra khiến các thiên thần đứng gần bên
ái ngại… Còn đâu là những ngày vui tôi chạy nhảy nô đùa tung tăng ca hát trên
thác ghềnh, tung bọt trắng xóa ven chân đảo xanh bờ cát xa uốn mình dịu dàng qua
khe đá suối rừng hay bốc hơi thành những đám sương mù che mờ vạn vật. Tôi khóc
nhưng nước mắt không còn chảy. Nước mắt tôi cũng đã đông cứng lại.
Tuesday, February 14, 2012
TRẦN VĂN NAM * thời chiến vùng tam-biên qua thơ LÂM HẢO DŨNG
Trên tuần báo “Sàigon Times” vùng thung lũng San Gabriel thuộc địa phận Los Angeles ở Hoa Kỳ, ta có dịp đọc nhiều lần “Bài Gợi Nhớ Về Châu Ðốc” của Lâm Hảo Dũng. Bài thơ làm ta nhớ lại nếp sống dân gian Việt Nam với truyền thống “Cửa chùa rộng mở cho bá tánh”: đi lỡ đường thì có thể vào chùa ngủ nhờ một đêm. Và bài ấy cũng có một đoạn thơ tả rất kỳ diệu con sông Cửu Long bằng cái nhìn vừa thấm nhuần huyền ảo của đạo Phật vừa chan chứa lòng yêu mến quê hương. Quang cảnh ngoạn mục của chùa Tây An ở núi Sam Châu Ðốc đẹp rực rỡ trên nóc với những tượng rồng quẫy đuôi trong những đêm rằm. Tác giả tả những con rồng trên nóc chùa, hay tác giả viết về con sông Cửu Long đi ngang qua chùa rồi tiếp tục dòng chảy về hướng đại dương. Nếu từ trên cao, trên núi Sam xa, nhìn về sẽ mường tượng dòng trường giang hiện ra sau lưng chùa có cái đuôi vĩ đại nhưng nhỏ dần về phía biên giới Kampuchia:
TIỂU TỬ * Xíu
Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất... "tài tử Hồng Kông". Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp. Ở nhà gọi nàng là "A Xíu", một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp với con người của nàng: nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.
PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG * đêm bên dòng sông lạnh
tặng anh Đinh Từ Thức
Thử hỏi dòng sông Seine -
theo thủy triều xuôi ngược
Mỏi mệt chưa qua năm tháng thăng trầm
Du thuyền nọ ai đưa và ai đón
Có hao gầy với mưa nắng mong manh
Cửa khải hoàn có chia niềm kiêu hãnh
Ngọn Eiffel còn thao thức dung tình
Đền nguyện cổ có trao lời kinh sáng
Rửa hòa chưa bao tội lỗi nhân sinh
Tuesday, January 10, 2012
NGUYỄN ĐỨC NHƠN * Một Chuyến Đi Hụt Hẫng
Hải Xuân |
Người
khách sau cùng chui vào được bên trong thì chiếc xe đã
rời khỏi bến. Bà đứng lom khom, hai tay quờ quạng không
biết bám vào đâu. Bỗng chiếc xe lắc mạnh, bà mất
thăng bằng, ngồi phệt xuống cái giỏ gà dưới chân.
Mấy con gà hoảng hốt kêu lên oang oác. Người chủ gà
càm ràm, mẹ ơi, đè chết mấy con gà tôi rồi. Thằng lơ
xe cười khúc khích nói bảo để trên mui không chịu,
chết đáng. Ông tài xế vừa nhìn lên kính chiếu hậu
vừa chửi, đ.m mày còn không xếp chỗ cho người ta ngồi.
Thằng lơ vất vả lắm mới kê được một bao gạo làm
chỗ ngồi cho bà khách. Người đàn ông trung niên ngồi
phía sau (có lẽ là chủ bao gạo) than nhỏ, chết mẹ! Ăn
bao gạo này chắc nghiến răng suốt ngày.
Tuesday, January 3, 2012
NGUYỄN VĂN LỤC * Câu Chuyện Về Tiki và Tika
|
Chó mèo ở xứ người cứ bề ngoài thì
chúng sướng thật. Lần đầu đi siêu thị, thấy đồ ăn bầy trên kệ tưởng là cho người
hóa cho súc vật. Chó mèo ngồi xe hơi nhởn nhơ, ngồi salông chễm trệ, được ôm ,
được bế, được đầm hôn hít. |
HẢI PHƯƠNG * MÙA XUÂN ĐANG Ở MỨC KHỞI HÀNH
Hải Phương |
Rồi
một ngày nào đó (đã qua)
khi
mùa xuân đang ở mức khởi hànhta như con chim xa rừng lẻ bạn soải cánh dặm trường bay mỏi
di trú vào em
đến bây giờ còn ở lại.
Mùa
xuân đang ở mức khởi hành
tháng
giêng nô nức xõa tóc bay trong thơ tathơ ta đang ở mức khởi hành gieo trồng giáp vụ
bởi vì dự báo thời tiết ở thung lũng điện tử và vùng phụ cận còn có lúc đổi thay
nhưng trái tim ta mùa xuân chưa kịp cũ
còn mới tinh toan như sáng hôm nay em trao ta nụ hôn hiệu lệnh đầu mùa tình ái.
Subscribe to:
Posts (Atom)