Tuesday, November 15, 2011

PHAN BÁ THUỴ DƯƠNG * bài tâm ca vô niệm


 gởi T.
Túy-ca bè đã thả rồi
Túy-hương xưa hãy cùng trôi ngược về

VŨ HOÀNG CHƯƠNG

1 -
Kìa ai,

bên suối ôm ảo tượng

Mắt dã hoang vu bụi lốc huyễn hờ

Vũ trụ chết -

tầng âm thanh lắng đọng
Tay ơ hờ vuốt gió hát bâng quơ

TƯỜNG LINH * Hồn Sách Cũ



   
Ngọn đèn khuya rọi từng trang sách cũ
Lại ngậm ngùi theo những ý tình xưa
Vòm cô tịch gieo rã rời tiếng vạc
Ðiểm thêm buồn, vườn rớt hạt mưa thưa

Lần lối chữ gặp tiền nhân, ta khóc
Khóc văn chương, lệ chảy ngược về trong
Hướng hòai niệm mờ rêu thiên cổ mọc
Ðiệu thanh bình chờ mỏi cánh thu phong

Giọt nước mắt ẩn trời đau chiến quốc
Thành giọt-buồn-nhân-thế, mãi không tan
Có pha máu bao đời người đổ xuống
Hành tinh thêm thiên niên kỷ võ vàng

Hởi sóng Mịch La, áo xanh Tư Mã
Giọt tỳ bà gây lạnh nước Tầm Dương
Hỡi thi bá thuở thịnh Ðường tráng lệ
Sao thơ thần chỉ hái ở tang thương


Nhắm mắt lại thấy Nguyễn Du tư lự
Bên Thúy Kiều ủ dột nét xuân sơn
Về chịu cảnh “vô gia, huynh đệ tán”
Với Tiền Ðường, sánh thử nghiệp nào hơn

Trang sách cũ cho người nay hạnh kiến
Bao người xưa dẫu bặt dấu hài xưa
Máu và lệ, đau với buồn chẳng khác
Theo cõi người khó tạnh cõi thơ mưa


Tường Linh


© Hải Xuân

 

PHAN * Con Ruồi Xanh


© ĐHT

Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tên tiểu từ dắt cây tên vào lưng. Hắn chắp tay lạy trời đất. Khấn hồn thiêng sư phụ chỉ lối soi đường. Sau đó giao sinh mạng và sự may rủi cho linh hồn sư phụ. Hắn cứ nhìn đỉnh núi mà leo. Mặt trời lặn, hắn đã ở trong mây bay, gió hú…

Đỉnh Hoa Sơn không vết chân người. Tiểu tử không hề nao núng mà vững lòng tin nơi hồn thiêng sư phụ. Hắn dõi mắt nhìn quanh… một lối mòn hoang dã đã báo hiệu có người sinh sống nơi đây. Hắn tiến về cuối lối mòn thì gặp một lão nhân râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành chứ không đằng đằng sát khí như những nhân vật giang hồ đã từng đến tàn sát môn phái của hắn. Tất cả sư huynh đệ của hắn đã chết oanh liệt trong một trận chiến kinh hồn. Sư phụ hắn là người cuối cùng nhắm mắt. Một môn phái đã bị xóa tên trên giang hồ. Tiểu tử nhìn lão nhân không chớp mắt, hắn quỳ xuống chân người van lạy:

ĐINH HÙNG * Một Tiếng Em


© Nguyễn Trung

    Từ giã hoàng hôn trong mắt em
    Tôi đi tìm những phố không đèn
    Gió mùa thu sớm bao dư vị
    Của chút hương thầm khi mới quen


    Cùng bóng hàng cây gập giữa đường
    Âm thầm tôi ngỏ tấm tình thương
    Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng
    Nói hết cho lòng nhẹ mối vương


    Rồi đây trên những lối đi này
    Ta sẽ cùng ai tay nắm tay
    Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng
    Buông chìm tâm sự nửa đêm nay


    Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi
    Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười
    Nụ cười gởi tự thiên thu lại
    Tiền kiếp xưa nào em hé môi?


    Dĩ vãng nào xanh như mắt em
    Chao ôi! màu tóc rợn từng đêm
    Hàng mi khuê các chìm sương phủ
    Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm


    Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
    Trăng lên từng nét gợn đôi mày

    Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán
    Chưa ngát hương tình, hương đã bay


    Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm?
    Sóng đâu còn khóe mắt thâm nghiêm
    Lòng ơi hoài vọng bao giờ nói
    Thăm thẳm trùng dương một tiếng em


    Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
    Rưng rưng mùi phấn bỗng ngùi hương
    Sương đầm vạt áo mong manh lệ
    Sao rụng bay vào tóc dạ hương

    Tôi lánh trần ai đi rất xa
    Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà
    Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ
    Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa


  • Đinh Hùng


QUANG DŨNG * Quán Bên Đường



          Tôi khách qua đường trưa nắng gắt
     Nghỉ nhờ đây quán lệch bốn tường xiêu
     Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu
     Mùa gạo đắt, đường xa trưa khách vắng

    Em đắp chăn dày, tóc em trĩu nặng
    Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan…
    Đường tản cư bao suối lạ sương ngàn
    Em mê sảng sốt hồng lên má đỏ

    Em có một mình nhà hoang vắng quá
    Mảnh chăn đào em đắp có hoa thêu
    Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo
    Tôi nhìn lại mảnh quần xưa đã vá

    Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
    Em tản cư, tôi là khách mười phương
    Biệt cố đô cùng nhau từ một thuở
    Lòng rưng rưng thương nhau quá dọc đường

    Tiền nước trả em rồi trưa nắng gắt
    Đường xa xa mờ mờ núi và mây
    Hồn khách vương vài qua sợi tóc
    Tôi thương mà em đâu có hay…
    Quang Dũng